Thời kỳ mà chỉ có các nhà sư quyết định cách chúng
ta thực hành Phật giáo đã qua lâu rồi. Mọi người từ các tầng lớp trong xã hội –
nhà giáo dục, nhà khoa học, nhà quản trị – nên cùng nhau ngồi lại bàn luận về sự
phục hưng của Phật giáo trong thời hiện đại của chúng ta.
Những lời dạy của Đức Phật có hai cấp độ, trí tuệ và
các phương tiện thiện xảo – hoặc, nói cách khác, sự hiểu biết về sự thật và các
hành động thực tế để có thể sống được với thực tại, có mặt tại đây và bây giờ.
“Trí tuệ” là sự hiểu biết về nhân quả, hoặc tánh Không; “phương tiện” đề cập đến
hành động bất bạo động, hoặc thực hành từ bi.
Tánh Không là gì? Là sự hiểu biết rằng tất cả các hiện
tượng phải được hiểu như là có tương thuộc lẫn nhau. Đây là triết lý cốt lõi
trong tư tưởng của Tổ Long Thọ về “trung đạo”. Không có cái gì sinh khởi mà
không có nguyên nhân.
Quan điểm này trái ngược với niềm tin của Kitô giáo
trong việc có một Đấng tạo hóa tạo ra tất cả. Trong Phật giáo, chúng ta cho rằng
tất cả vạn vật đều được sinh khởi bởi nhân quả. Hạnh phúc, khổ đau, và các hiện
tượng khởi sinh đều do các nguyên nhân cụ thể. Mọi thứ được sinh ra không phải
bởi tự chính nó mà bởi các nhân duyên của chúng.
Thuyết nhân quả đề cập rằng tất cả mọi thứ đều có
liên quan và nương vào nhau để tồn tại. Tánh Không không phải là không có gì;
nó có nghĩa là mọi thứ đều tồn tại và khởi sinh bởi nhân quả. Bản chất của vạn
vật đều là vô tự tánh; chúng không thể tự tồn tại bởi tự chúng, mà bởi sự tương
thuộc lẫn nhau.
[…]
Trong đạo Phật, cả trí tuệ về tánh Không và thực
hành tình yêu thương (Bồ Đề Tâm) đều rất quan trọng. Tình yêu thương và lòng tốt
là tinh túy của Phật giáo.
Tánh Không và tình yêu thương
Mối liên hệ giữa tánh Không và tình yêu thương là gì?
Một số tu sĩ Phật giáo hiểu và giải thích học thuyết về tánh Không, nhưng rõ
ràng họ thiếu lòng từ bi đối với chúng sinh đau khổ. Trong trường hợp này, họ
có thể có kiến thức về sự thật nhưng lại không có sự thực hành.
Nếu một người thực sự hiểu biết về tánh Không, thì
tình yêu thương của họ tự nhiên sẽ tăng trưởng, còn nếu không, thì sự hiểu của
anh ta về tánh Không vẫn là chưa đúng.
Tánh Không có nghĩa là tất cả mọi thứ đều tương thuộc
lẫn nhau, và thường bị hiểu sai là hư vô, không có gì cả. Nếu chúng ta phát triển
sự hiểu biết của chúng ta về tánh Không, thì tình yêu thương tự động tăng trưởng
bởi vì tất cả mọi thứ đều tương thuộc và kết nối lẫn nhau theo quy luật nhân quả.
[…]
Nỗi khổ và trung đạo
Trung đạo rất quan trọng trong Phật giáo, nhưng nó
không có nghĩa đơn giản là chỉ ở yên một trạng thái ở giữa, tránh cực đoan.
Đức Phật được sinh ra như một hoàng tử với cuộc sống
đầy niềm vui trần thế, nhưng khi sống đời thầy tu, Ngài đã nhịn ăn và thực hành
khổ hạnh cho đến khi cận kề với cái chết mà vẫn không đạt đến giác ngộ, vì vậy
Ngài rời khỏi khu rừng, phục hồi thân và tâm, rồi đi sâu vào thiền định cho tới
khi đạt giác ngộ.
Trung đạo có nghĩa là tránh rơi vào cực đoan của niềm
vui và nỗi khổ, nhưng nó không có nghĩa là chúng ta chỉ duy trì một trạng thái
từ đầu tới cuối.
Trong Phật giáo, ý nghĩa thực sự của trung đạo là di
chuyển linh hoạt giữa các thái cực, trải nghiệm cả hai.
Khi chúng ta ở
giữa hai thái cực thì tức là chúng ta đang sống với thực tại – có mặt ở đây và
bây giờ.
Có rất nhiều thầy tu và các Phật tử không chỉ ra được
vấn đề thực sự của đau khổ, họ tư duy sai lầm rằng trung đạo có nghĩa là chỉ ngồi
an toàn, thoải mái ở vị trí giữa, tránh rơi vào các trạng thái cực đoan, không
làm gì cả.
Điều đó không đủ để giữ được trạng thái thiền định
tĩnh lặng giống như trong tu viện – chúng ta phải đương đầu với những nỗi khổ ở
thế giới bên ngoài.
Mời bạn đón đọc!Thông tin chi tiết
- Tác giả: Đức Đạt-Lai Lạt-Ma, Noriyuki Ueda
- Người dịch: Thảo Triều
- Nhà xuất bản: Nxb Lao động
- Nhà phát hành: Thái Hà
- Mã sản phẩm: 8935280907362
- Khối lượng: 320.00 gam
- Định dạng: Bìa mềm
- Số trang: 120
- Ngày phát hành: 31/01/2021
- Kích thước: 13 x 19 cm
- Ngôn ngữ: Tiếng Việt